La Terre Natale

Pourquoi le prononcer, ce nom de la patrie?
Dans son brillant exil mon coeur en a fremi;
Il résonne de loin dans mon âme attendrie,
Comme les pas connus ou la voix d’un ami.

Montagnes que voilait le brouillard de l’automne;
Vallons que tapissait le givre du matin,
Saules d’ont l’emondeur effeuilletait la couronne,
Vieilles tours que le soir dorait dans le lointain,

Murs noircis par les ans, coteaux, sentier rapide,
Fontaine où les pasteurs accroupis tour à tour
Attendaient goutte à goutte une eau rare et limpide,
Et, leur urne à la main, s’entretenaient du jour,

Chaumière où du foyer étincelait la flamme,
Toit que le pèlerin aimait à voir fumer,
Objets inanimés, avez-vous donc une âme
Qui s’attache à notre âme et la force d’aimer?

Alphonse De Lamartine
1790-1869


 
Quê Hương

Tại sao chúng ta gọi danh từ đó là quê-hương?
Là vùng đất sáng-lạng tôi sống mà tim tôi đă rung-động;
Tiếng quê-hương vang-dội từ xa trong tâm-hồn tôi dễ cảm,
Như những bước đi quen thuộc hay tiếng nói của người bạn hiền.

Quê-hương là những núi-non mà mây mù mùa Thu bao phủ,
Là những thung-lủng được trải màn sương lạnh buổi sáng tinh-sương,
Là những hàng liểu rũ được người thợ vườn tỉa lá,
Là những lâu đài xưa từ nơi xa phản chiếu ánh nắng chiều vàng,

Là những bức tường lâu năm đen nám, những ngọn đồi, con đường ṃn,
Là fontaine nước mà nơi đó những người chăn trừu ngồi luân-phiên
Chờ hứng từ giọt nước hiếm-hoi và thanh-khiết,
Và, với những túi nước nơi tay, họ bàn luận những chuyện trong ngày,

Quê-hương là túp lều tranh nơi đó đă cháy rực ánh lửa hồng,
Là mái nhà nơi đó người du-mục thích-thú nh́n nhũng làn khói tỏa,
Quê-hương là những cảnh vật êm-đềm, vậy th́ các anh có chăng một tâm-hồn
Gắn-liền với tâm hồn của chúng tôi và có mănh-lực để yêu quê hương?

Minh-Châu phỏng dịch
(Harmonies poétiques et religieuses)